Những gương mặt

Ngồi trên một bàn dài ở một cửa hàng tiện ích, mặt đối mặt rất gần với một phụ nữ trẻ đang trên ghế đối diện. Cảm giác ấy rất khó hiểu, kỳ cục. Tôi nhìn gương mặt lạ. Tôi không hiểu gì, hoặc sự kỳ cục gần như xâm chiếm hết ấn tượng của tôi. Tốt hơn là không nên mở miệng ra. Từ khoảng khắc người nữ kia mở miệng ra nói, ấn tượng về khuôn mặt đã nhường chỗ cho những từ và những từ. Chủ thể, làm sao có thể coi người đó như chủ thể với nghĩa tốt đẹp, và ảo tưởng, của chủ nghĩa nhân văn. Chẳng có chủ thể. Có thể cũng chẳng có gương mặt như sự không thể quy giản. Tôi thấy rờn rợn lúc nhìn lên gương mặt người phụ nữ ấy, ở cùng một vị trí. Rờn rợn cả gương mặt của tôi, bây giờ. Những đụng chạm lướt qua của hai cơ thể, cuộc gặp mặt đối mặt ở cự ly rất gần luôn làm tôi khó ở. Thâm căn cố đế tôi vẫn là một người lý tưởng luận, cần đẩy chủ thể khác ra xa, để ngắm nhìn. Một cuộc tra tấn tinh thần là lúc diễn ra một cuộc tụ họp giữa các văn nhân, với những gương mặt tôi không thể không lờ đi, nhưng cứ thi thoảng trở đi trở lại. Một nghịch lý: người tạo ra một phần các tác phẩm bằng các bài thuyết trình công cộng đồng thời rất rợn những khuôn mặt người khác. Khi nói, tôi có thể nhìn vào một vài khuôn mặt, cho tới lúc, rất nhanh, nhận thấy sự nghèo nàn, câm lặng, trơ ỳ của chúng đối với ý thức của tôi. Dường như tôi nhìn, nhưng không thật sự nhìn vào một địa điểm vật lý, trong khi nói. Nói với một sự vắng mặt? Tôi không biết.

Bình luận về bài viết này